18. Những suy nghĩ miên man 1
Hôm nay, 6h chiều Chủ Nhật, tôi nằm một mình trong phòng với những dòng suy nghĩ miên man. Tôi cảm thấy tâm trạng hơi trùng xuống, nhưng ko định nghĩa rõ được vì sao lại như vậy. Mở rèm cửa sổ, thấy trời đã gần tối hẳn. Âu đây cũng là cái quy luật thời tiết tại Ireland. Vô tình thay, nó làm tâm trạng tôi thêm tệ hơn.
Nếu là một, hai tháng trước. Hẳn tôi đã không ngần ngại nói rằng, tôi buồn vì em đã quyết định bước ra khỏi đời tôi. Một quyết định chóng vánh, cũng như cách mà chúng tôi đến với nhau, và xa nhau. Những chuyện đã xảy ra, không thay đổi được. Tôi cũng không phàn nàn hay mong đợi nó sẽ diễn tiến khác đi. Đấy là lý trí của tôi nói như thế. Phải chăng, nó là nguồn cơn khiến nỗi u uất trong tôi kéo dài dai dẳng? Tôi đã sống lý trí và không để phần cảm xúc của mình lấn át? Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa có câu trả lời.
Sau đợt đấy, tôi cảm thấy mình đang sống khác đi, không rõ là tiêu cực hay tích cực, là tạm thời hay mãi mãi. Đã gần 1 tháng kể từ khi tôi quyết định không xài FB. Không còn muốn nhận cập nhật từ bạn bè, không còn muốn tìm hiểu tin tức đang diễn ra trong nước và thế giới, không muốn tham gia các cuộc tranh luận trên mạng (về chính trị, tôn giáo), không muốn theo dõi các fanpage giải trí để cập nhật xu thế, ít nhắn tin với bạn bè, tôi sống lặng lẽ hơn. Những điều đã làm tôi vui trong quá khứ giờ đây trở nên nhàm chán. Tôi như muốn tách mình ra khỏi dòng chảy của cuộc sống hiện tại, hay nói đúng hơn là cuộc sống ở mạng internet. Có lẽ, là đã mất kết nối với cuộc sống đương đại. Tôi cảm thấy mình khó hòa nhập.
Âm nhạc là thứ dễ khiến người ta kết nối với nhau hơn. Thế mà tôi lại đi thích những thể loại rất ít người cùng lừa với tôi nghe. Hay các trending, clip ngắn trên tiktok, các gameshow, chương trình thực tế cũng là một chủ đề nói chuyện hay. Nhưng tôi cũng không thích nốt. Tôi biết rõ, chính sở thích của mình đẩy mình ra khỏi mọi người. Đã nhiều lần tôi muốn thay đổi và rồi thất bại. Có lẽ, vẫn còn những sở thích như đọc sách, đi dạo ngắm phong cảnh, bàn luận về vấn đề liên quan đến cuộc sống, … vẫn sẽ tìm được người phù hợp. Có lẽ vậy.
Ngày đi làm, tối nấu nướng một mình, tối không còn đi kiếm người để nói chuyện nữa. Thỉnh thoảng có nhắn tin với vài người bạn dăm ba phút. Cuối tuần đi mua đồ ăn, rồi đi dạo phố một tí, và đi lễ CN. Cuộc sống cứ như vậy xoay vòng. Có lẽ, quãng thời gian này, tôi nên sống như thế thì hay hơn. Ít nhất là cho đến khi cảm xúc của mình cân bằng lại.
Tôi không muốn chia sẻ những điều này với người thân hay bạn bè. Thường thì bạn sẽ nhận lại được những lời khuyên dạng như “Thôi, chuyện đâu còn có đó, không sao đâu”, “Tao thấy chuyện có gì đâu mà mày cứ làm quá lên”, “Có việc rồi thì kiếm người yêu dễ mà”, vân vân và mây mây. Nói cho cùng, tôi cũng không có quyền yêu cầu họ làm điều này hay điều kia cho mình. Những vấn đề cá nhân, tôi nên tự giải quyết. Nếu có ai sẵn lòng đi sâu hơn vào tôi cảm thấy rất biết ơn. Mà nếu không có thì … cũng bình thường.
Hình như, tôi đang ở trong trạng thái vô cảm hơn với nhiều thứ, kể cả tình yêu. Tôi sợ phải dành tình cảm cho điều gì đó quá nhiều, để rồi sẽ tổn thương nếu điều đó ra đi. Dẫu biết rằng, hạnh phúc và đau khổ là một cặp luôn đi chung với nhau. Muốn có hạnh phúc thì phải chấp nhận thứ đó có thể làm ta đau khổ. Có thể nhiều người sẽ nói tôi tiêu cực. Cơ mà cứ thử liên tiếp thất bại 5, 7 lần xem, thử xem bạn còn có niềm tin rằng bạn có thể thực hiện được nó nữa hay không. :)
Sáng nay, tôi đi lễ sớm hơn thường lệ. Không còn đi nhanh, hối hả để cho kịp giờ. Tôi bước chậm hơn, ngắm hàng cây ven đường trụi lá. Nó chẳng lộ ra tí sức sống nào, như trái tim tôi hiện tại. Đôi khi, tôi tự mỉm cười một mình mà không lý do. Đôi lúc thì lại là một tiếng thở dài.
Có lẽ, tôi cần ở một mình thế này, ít nhất là vài tháng nữa, cho tới khi tôi hoàn toàn ổn.
Viết cho một buổi chiều buồn len lén tâm tư.